Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_12
Ngày kế tiếp, trời đã sáng, Hoa Nhiễm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Vô Phong có chút tái nhợt, ngủ được rất sâu, không đành lòng đánh thức hắn. Vừa muốn nhắm mắt lại, đã truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, mau tỉnh lại, Hoa lão gia và Hoa phu nhân tới."
"Hả? Cha mẹ ta?" Hoa Nhiễm hưng phấn, níu lấy Nguyệt Vô Phong đã dậy.
Nhìn sắc mặt của Nguyệt Vô Phong không tốt lắm, không khỏi quan tâm, "Tướng công, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?"
Nguyệt Vô Phong cười cười, trong mắt mang theo cưng chìu, vỗ vỗ đầu của nàng, "Không có, tối hôm qua bị ầm ĩ, ngủ không ngon."
Bọn họ rửa mặt xong, Hoa Nhiễm liền đi gặp cha mẹ của mình, xông lên ôm bọn họ vào lòng.
"Nha đầu này, ở trước mặt ông bà thông gia cũng không dè dặt chút nào, quá ầm ĩ." Hoa mẫu nói xong nhìn Nguyệt mẫu áy náy cười cười.
Nguyệt mẫu cũng nở nụ cười ha ha, "Đứa nhỏ này ta rất thích, làm ầm ĩ cũng tốt, cái nhà này cũng náo nhiệt lên"
Lúc này Hoa Nhiễm mới nhớ tới, nhìn Nguyệt mẫu, Nguyệt phụ thỉnh an, sau đó lặng yên ngồi bên cạnh cha mẹ của mình, sau khi nhìn thấy Hoa Yêu, mặt liền biến sắc, mang theo tức giận, không khỏi hận hận trợn mắt nhìn Hoa Yêu mấy lần.
Hoa Nhiễm đột nhiên phát hiện, hôm nay mẹ đặc biệt xinh đẹp, bình thường không trang điểm, nhưng hôm nay trang điểm nhàn nhạt, tóc toàn bộ vấn cao, trên người mặc tơ lụa thượng hạng, đeo đồ trang sức đều là ngọc và Mã Não thượng hạng, hợp với khuôn mặt thanh nhã mỉm cười, thật đúng là giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp như vậy. Hoa Yêu phụ thân từ đầu tới đuôi, nhìn chằm chằm Hoa mẫu không nháy mắt, gần như muốn đem bà ăn mất. Hôm nay, Hoa Yêu phụ thân mặc cũng ăn mặc khác ngày thường, mặc dù ngày thường thích ăn diện, nhưng hôm nay lại hóa trang mình già đi một chút, nhưng cũng không che đậy được phong độ trên người của hắn. Hai người ăn mặc giống như vợ chồng nhà phú hào, trong lòng Hoa Nhiễm nhất thời sáng tỏ, bọn họ sợ mình ở Nguyệt gia bị khi dễ. Sau đó, nàng được biết, bọn họ đưa lên quà tặng cũng giá trị ngàn vàng.
Hoa Nhiễm trong lòng cảm động, cố nén nước mắt, toét miệng cười.
"Chúng ta cũng coi là thương nhân, ở Tây Vực kinh doanh một dãy cửa hàng Ngọc Thạch" Hoa Yêu phụ thân mỉm cười, tùy ý nâng lên thân phận của mình, lại làm cho người ta suy nghĩ.
Trên mặt của Nguyệt phụ, Nguyệt mẫu mang nụ cười sùng kính, từ lễ vật của bọn họ và cách ăn mặc thể hiện gia thế đối phương hẳn là gia sản bạc vạn.
Thân phận, địa vị của Hoa Nhiễm ở Nguyệt gia cũng được nâng cao không ít so với lần gặp đầu, đồng thời cũng hiểu rõ, vô luận xem thường "Tiền bạc, thân phận, địa vị" như thế nào , lúc cần thiết tóm lại có tác dụng của nó.
Chương 40:
Sau khi hai bên cha mẹ đã gặp mặt, xác định ba ngày sau là ngày lành, để bọn họ chính thức kết hôn. Vì vậy Hoa phụ và Hoa mẫu ở lại Nguyệt phủ.
Hoa Nhiễm và cha mẹ ở trong phòng nói chuyện. Hoa Nhiễm ôm Hoa mẫu, mãnh liệt hôn hai cái, "Mẹ, hôm nay ngươi rất xinh đẹp."
Hai mắt tinh tế nheo lại, giống như ánh trăng rằm trên bầu trời.
"Hoa hoa." Hoa Nhiễm nghe Hoa Yêu gọi tên nàng, thậm chí có chút nghiêm túc.
"Hừ." Hoa Nhiễm buồn bực hừ một tiếng, nàng chỉ biết cha nàng và nàng không cùng một đường.
"Hoa Nhiễm!" Hoa Yêu lại gọi, kéo Hoa Nhiễm từ trên người của Hoa mẫu, "Cha muốn nói chuyện với ngươi".
"Ta không muốn nói với ngươi" Hoa Nhiễm vểnh môi, gương mặt oán giận.
"Hoa Nhiễm, đừng nóng giận, dù sao trước đây ngươi và hắn đã có hôn ước, cha ngươi bị đuối lý. . . . . ." trên mặt Hoa mẫu mang theo một tia lo âu.
"Ngươi nói cái gì?" Hoa Nhiễm thất kinh, "Với Quân Thập Dạ?"
"Trước đây, cha ngươi chọc rất nhiều nợ phong lưu, chọc tới Tinh Thần Minh. . . . . ." Giọng nói Hoa mẫu không nhanh không chậm, nhưng không có chút mùi dấm nào.
"Cái gì?" Hoa Nhiễm trợn to mắt, giật mình không nhỏ, mới vừa trước đây không lâu nghe qua Tinh Thần Minh tuyệt sắc khuynh thành, nhanh như vậy liền cùng cha mình kéo chung một chỗ, "Phụ thân, ngươi cũng quá ghê đi"
Hoa Yêu nhẹ nhàng đi tới bên Hoa mẫu, "Nương tử, cũng là chuyện đã qua rồi, hơn nữa khi đó ngươi còn chưa xuất hiện. . . . . ."
"Ta biết rõ đó là chuyện đã qua" Hoa mẫu tiếp tục nói, "Lúc Tinh Thần Minh mang thai, xảy ra mâu thuẫn với Quân Qua Bất, trốn khỏi nhà, cha ngươi nhìn thấy sắc đẹp liền đỏ mắt đi theo, nói là bảo vệ mỹ nữ, kì thực trong lòng có ý nghĩ khác. Đúng rồi, Quân Qua Bất. . . . . ."
"Ta biết rõ bọn họ. . . . . ." Lão đầu Thần đèn đã đem những chuyện này nói cho nàng biết, so với lúc mang thai, có thể mâu thuẫn xảy ra là vì thần đèn bị chôn đi, Tinh Thần Minh thiện lương xảy ra mâu thuẫn với Quân Qua Bất, Hoa Nhiễm biết Tinh Thần Minh đúng là trở về bên người Quân Qua Bất, nhưng chỉ muốn biết hôn ước của mình làm sao định ra, "Sau đó thì sao?"
Hoa Yêu cũng không nói, ngồi một bên,rên khuôn mặt xinh đẹp mất đi yêu khí, giờ phút này giống một đứa bé, đứng ngồi không yên.
"Cha ngươi che dấu tâm địa không đứng đắn dưới vỏ bọc lòng tốt, hết sức trợ giúp Tinh Thần Minh, muốn cho mỹ nữ bị cảm động, rất đáng tiếc, Quân Qua Bất đã tới, vì để báo đáp phần ân tình này, nên cùng cha ngươi định ra hôn sự."
Hoa Nhiễm há miệng hừ một tiếng, "Mẹ, thật ra thì loại chuyện như vậy không cần tuân thủ cam kết, nếu không, mẹ sinh nữa đi?"
"Nha đầu khốn kiếp" Hoa yêu cha đánh nàng một cái.
Trong lòng Hoa Nhiễm âm thầm kêu khổ, "Ta cứ ù ù cạc cạc bị phụ thân. . . . . . Bán."
Hoa Yêu thở dài một tiếng, "Trước đây cha ngươi bị hấp dẫn quá sâu, người ta nói cái gì cũng đáp lại, lẽ ra chỉ là câu nói đùa, không nghĩ tới Quân Thập Dạ dùng lý do này ngăn ta lại, hơn nữa hắn đối với ngươi cũng là tình thâm nghĩa trọng, cái này ta sẽ không nhìn lầm. Vì vậy ta liền nói, nếu ngươi đối với người ta có tình ý, ta cũng không tiện nói gì"
Sắc mặt Hoa Nhiễm trầm xuống, tròng mắt mở thật to, gắt gao nhìn Hoa Yêu.
Hoa mẫu biết lần này Hoa Nhiễm thật sự tức giận, liền nhẹ giọng dụ dỗ nói, "Chuyện này rốt cuộc cũng phải giải quyết, nhưng không phải hiện tại, ngươi chỉ để ý chăm sóc tốt hôn lễ ba ngày sau là được. Nếu cha ngươi tự tiện làm chủ chuyện, thì cha ngươi tự mình thay ngươi đi giải quyết".
"Mẹ. . . . . ." Hoa Nhiễm cắn môi, tròng mắt đỏ hoe. Ngồi bên người Hoa mẫu, tựa sát vào bà giống như đứa bé.
"Hoa Nhiễm, Vô Phong là một đứa bé ngoan, bây giờ hắn cần phải biết thân phận của ngươi" Bà nhìn thấy Hoa Nhiễm không trả lời, lại tiếp tục nói, "Vô Phong đối đãi với ngươi rất tốt, hơn nữa nhìn người, nhìn việc rất chuẩn xác. Ngươi khó tránh khỏi một chút tính khí trẻ con, có một vài chuyện phải nhường nhịn và nghe hắn. Hắn sẽ làm cho ngươi điều tốt nhất."
"Ừ." Hoa Nhiễm gật đầu, "Ta sẽ dụ dỗ hắn."
Hoa mẫu nhẹ giọng cười, vỗ mặt Hoa Nhiễm nói, "Ngươi a. . . . . . Mẹ chỉ có một nữ nhi này, thật đúng là không yên lòng."
"Mẹ, ta không phải còn nhỏ."
"Nương tử, conháu tự có phúc của con cháu, ngươi cũng không cần bận tâm nữa. Vận mệnh của Hoa Hoa không xấu"
Hoa mẫu đột nhiên nghĩ tới điều gì, nắm tay Hoa Nhiễm nói, "Vận mệnh của cha ngươi nhất định chọc nợ đào hoa, sau khi tu tâm, vận đào hoa này ứng trên người của ngươi, cho nên. . . . . . Về sau có chuyện gì phải cố gắng thương lượng với Vô Phong, tránh cho người ta hiểu lầm."
Cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, như mưa xối xả trút xuống, nàng kéo tay mẹ, ủy khuất nói lẩm bẩm, "Cái này không công bằng nha. . . . . ."
"Đúng rồi, Hoa Nhiễm, làm sao ngươi biết về Quân Qua Bất và Tinh Thần Minh, bọn họ đều là người chấn động 100 năm trước . . . . . ."
"Hừ. . . . . ." Hoa Nhiễm tức giận tiếp tục khóc, "Là thần đèn lung linh á..., ô ô. . . . . ."
Chương 41:
Lúc Nguyệt Vô Phong đi vào cửa, vừa hay nhìn thấy một màn như vậy, tưởng rằng nàng không nở xa cha mẹ sau ngày hôn lễ, liền dẫn nàng trở về phòng khuyên bảo, "Sau này, ngươi nhớ đến cha mẹ, ta liền mang ngươi trở về thăm bọn hắn có được không? Đừng khóc, đừng khóc, mắt khóc cũng sưng lên rồi, khó coi chết đi được."
Hoa Nhiễm nghe Nguyệt Vô Phong nói nàng khó coi, càng ủy khuất hơn, "Ô ô. . . . . . ngươi cũng khi dễ ta".
Nguyệt Vô Phong không biết mình làm gì nàng, căn bản cũng không có nói sai lời, định ôm nàng vào trong ngực, cứng rắn nói, "Không cho khóc, khóc nữa ta hôn ngươi"
Lúc này Hoa Nhiễm mới nở nụ cười, nhìn bộ dáng ân cần của Nguyệt Vô Phong, nhỏ giọng nói, "Về sau ta kháng cự nhất định bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng".
Nguyệt Vô Phong không hiểu ý gì, cũng đồng ý với nàng.
Trước hai ngày cử hành hôn lễ, Nguyệt phủ đã đưa thiếp mời tân khách dự tiệc đều là quan to, người gia sản bạc vạn, cùng với danh vọng vang dội, người tu hành cực tốt. Chuẩn bị yến dùng nguyên liệu đều là thượng hạng cực phẩm, bào ngư vi cá, sơn hào hải vị, cái gì cần có đều có, rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng dự trữ chôn nhiều năm.
Hoa Nhiễm không khỏi kinh ngạc, "Nguyệt Vô Phong, ngươi rất có mặt mũi".
Nàng không biết, một thế giới buôn bán lại có thể có mặt mũi đến loạirình độ này.
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong bình tĩnh, chỉ cười, "Nếu biết có mặt mũi, ngươi phải giữ lấy thật tốt"
"Ừ, ta tuyệt đối sẽ không làm mất mặt ngươi". Hoa Nhiễm, mặc dù biết mình ở trước mặt hắn, mất mặt không ít.
Trước hôn lễ một ngày, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm đi Tô gia, "Có một số việc chúng ta phải cùng người ta nói rõ ràng, mặc dù ta biết ngươi cũng không nguyện ý đi gặp nàng, nhưng . . . . . ."
"Ta sẽ giải thích, ta không ăn giấm". Hoa Nhiễm nhớ tới lời của mẹ nàng nói với nàng, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ đây về sau, hành động của mình nhất định phải nhìn hành động của Nguyệt Vô Phong, mình nhất định phải nói năng cẩn thận.
Nguyệt Vô Phong vỗ đầu của nàng, đáy mắt có chút vui vẻ, "Hoa Hoa lúc nào thì biết nghe lời như thế?"
Hoa Nhiễm chỉ nhếch miệng cười, đáy mắt không muốn cho người khác biết ủy khuất.
Đến Tô phủ, Tô lão gia ngoài mặt là chiêu đãi bọn hắn, nhưng trong đáy mắt đầy tức giận, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Đặc biệt là ánh mắt kia khi nhìn Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cảm thấy trên người của mình hiện lên một tầng da gà. Nguyệt Vô Phong một tay ôm Hoa Nhiễm, trên mặt cười nhẹ nhàng, cùng ông ta hàn huyên một lúc, liền nói đi gặp Tâm Hương.
Sau khi nhìn thấy Tâm Hương, Hoa Nhiễm phát hiện mình không có ghen tức, nhưng áy náy thì có mấy phần.
Sau khi Tâm Hương nhìn thấy bọn họ, mang trên mặt mang nụ cười thản nhiên, không nhìn ra bất kỳ không vui vẻ và chán chường, nàng nhìn Hoa Nhiễm, cầm tay của nàng nói, "Chúc mừng các ngươi, chúc phúc các ngươi đầu bạc răng long".
Hoa Nhiễm cũng trở tay, cầm tay của nàng, âm thanh run rẩy, "Cám ơn, cám ơn!"
Tâm Hương vừa liếc nhìn Nguyệt Vô Phong, "Ta không cẩn thận nghe Nhị muội và Tam đệ của ta đi tìm các ngươi gây phiền toái, thật xin lỗi, ta thừa nhận khi đó trong lòng ta rất khổ sở, nhưng trong cuộc đời, tình yêu sao có thể làm theo ý mình, ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy không có gì, hôn lễ của các ngươi ta sẽ không tham gia, ngày mai ta đi Phương Bắc nhà chồng của dì ta, nghe nói nơi đó mùa đông tuyết rơi vô cùng đẹp"
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng gật đầu, "Lên đường bình an"
Sau mộtlúc gặp gỡ, trên đường trở về, Hoa Nhiễm hỏi Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, nói rõ ràng cảm thấy đơn giản hơn"
"Đúng vậy, thật ra chỉ là một loại hình thức mà thôi, lại làm cho người ta có thể vĩnh viễn để xuống".
Sau đó Hoa Nhiễm cảm thấy tảng đá trong lòng buông xuống, cùng Hoa Nhiễm trở về, lúc xuất hiện ở Tô phủ, Hoa Nhiễm không khỏi cảm thấy mình đặc biệt nhẹ nhõm, đột nhiên từ trong một khe hở, liếc về sau núi giả nhìn thấy một đôi nam nữ hôn môi, giật mình hóa đá tại chỗ.
Nàng dừng lại, kéo Nguyệt Vô Phong lắp bắp nói, "Vô Phong, nơi đó. . . . . . Bọn họ là tỷ đệ. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong chỉ liếc mắt, mặt không chút thay đổi, liền kéo Hoa Nhiễm đi xa, "Bớt lo chuyện người, chúng ta đi về nhà"
Chương 42:
Ngày cưới đã tới.
Hôm nay thời tiết rất rực rỡ, gió thu thổi nhẹ, lòng người phấn khởi. Hoa Nhiễm lại một lần nữa trải qua hôn lễ của nàng và Nguyệt Vô Phong, lần đầu tiên cũng không khẩn trương như vậy. Trang điểm, ăn mặc, khuôn mặt tươi cười sáng rỡ, trong đôi mắt đẹp đều là tâm thần nhộn nhạo, vui thích. Nguyệt Vô Phong ở bên ngoài cùng cha hắn tiếp khách.
Một số khách nhân đến chào hỏi Nguyệt phụ, "Tam gia, chúc mừng, chúc mừng" Liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, liền nói, "Phong nhi, đã lớn như vậy, năm đó, lúc gặp ngươi, còn la hét muốn ăn kẹo Hồ Lô, đảo mắt liền lấy vợ, ta đã già rồi . . . . . ."
Hôm nay, Nguyệt Vô Phong mặc y phục tân lang, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng khí chất quý tộc vẫn không sao tiêu tán, hắn cúi người chào, đối với mỗi người tới chúc mừng hành lễ.
Lúc nhìn thấy Quân Thập Dạ đến, hắn hoảng hốt một chút, nhưng nụ cười không thay đổi, "Hoan nghênh Quân huynh đến uống rượu mừng của ta và Hoa Hoa"
Quân Thập Dạ nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, ánh mắt lạnh nhạt, "Ta tới thăm Hoa Nhiễm"
Thanh âm rất nhẹ, không có ai nghe được, Nguyệt Vô Phong lại nghe được rõ ràng, giống như đưa chiến thư.
Có người nhìn thấy Quân Thập Dạ, giọng nói lấy lòng, "Quốc sư đại nhân, ngài đã tới. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong vẫn tiếp khách của hắn, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Quân Thập Dạ vẫn không buông tha, nhưng ngươi làm thế nào Nguyệt Vô Phong ta.
Hôn lễ hăng hái trong nháy mắt giảm nhiệt, đối với Nguyệt Vô Phong mà nói, hôn lễ lần này so với lần trước trong núi hoang, không có cảm giác mới mẻ, thậm chí có chút phiền não.
Cho đến khi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hoa Nhiễm, mới phục hồi lại tinh thần. Nơi này lễ tiết rõ ràng nhiều hơn, sau nhiều vòng làm lễ, làm lễ xong, tấu nhạc minh pháo, dâng hương đèn cầy, hiến nhang đèn. Đốt nến, thắp hương, dâng hương, quỳ xuống, dập đầu, cuối cùng chuyện vụn vặt, Hoa Nhiễm chỉ để ý bị người phụ nữ có kinh nghiệm chỉ điểm quỳ lạy hành lễ, kéo dài phiền muộn vô hạn.
Rốt cuộc chờ đến sau khi nàng làm lễ phu thê quen thuộc, nàng được đưa vào động phòng.
Mới vừa ngồi xuống, một nha hoàn đi tới thay quần áo cho nàng, bảo là phải đi ra ngoài mời rượu. Hoa Nhiễm đổi một bộ váy Rosa màu đỏ, được nha hoàn đưa ra, mới vừa đi ra khỏi cửa, Nguyệt Vô Phong đứng ở đó, miệng cười nói với nàng, "Một chút nữa không cho uống rượu, ta sẽ thay ngươi chống đỡ, không cho hành động theo cảm tình"
Lời của Nguyệt Vô Phong luôn nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng rơi vào trong lòng ng7901;i, mềm mại nhỏ giọt, giống như gãi ngứa, khiến trong lòng nàng rung động không dứt.
Hoa Nhiễm tiến lên ôm tay Nguyệt Vô Phong, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo một nỉ non giọng mũi, "Được"
Nguyệt Vô Phong nhìn kiều thê bên cạnh, tâm thần không khỏi động đậy, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vợ chồng son đúng thật là hăng hái, người khác đang chờ các ngươi mời rượu đấy" Một tiếng này đã hù sợ Hoa Nhiễm, mới vừa vội đạp đất đứng ngay ngắn, lại nhìn thấy người đến là con thỏ, trên mặt không khỏi tức giận, "Con thỏ khốn kiếp !"
"Hả?" Vẻ mặt con Thỏ mê mang, "Tại sao ta khốn kiếp, ta khốn kiếp với ngươi sao?"
"Cút!" Có thể trời sanh cùng con thỏ đối đầu, nhìn thấy hắn liền muốn hung hăng đánh hắn.
Nguyệt Vô Phong nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đứng ngăn Hoa Nhiễm kích động, nhìn hắn gật đầu một cái, "Thật vui ngươi có thể đến"
"Không phải ta đi một mình, là lão bản nhà ta, hắn sợ ta chạy, nên để cho ta đi theo, sau khi ta tới đây, thê tử của ta cũng cùng đi. A, đúng rồi, các ngươi đều biết bọn họ, một là tiền trang lão bản, Tiền Bạo, kế tiếp là đại mỹ nữ, thê tử của ta, Xích Đồng. . . . . ."
Hoa Nhiễm trợn to hai mắt, khi nhìn thấy sau lưng thỏ này là con báo tinh và nữ nhân mắt đỏ, đôi tay bắt đầu khua trước mặt, "A, ta không hoan nghênh các ngươi, tốt nhất các ngươi chủ động biến đi! A. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong che miệng của nàng, trách nàng đường đột, "Hoa hoa, người tới là khách, không cho hồ đồ".
"Ta hận bọn hắn. Ta hận bọn hắn, thật là vật họp theo loài, từng tên ta cũng hận". Có thể bọn họ "Tổn thương" nàng ngay lúc ấy được coi như là hết sức nghiêm trọng, bây giờ nghĩ lại một chút, cũng không coi vào đâu, nhưng Hoa Nhiễm là một cô nương cố chấp, cảm giác không báo thù được, trong lòng sẽ buồn bực.
"Hoa hoa, gây nữa ta đem ngươi giam lại" Nguyệt Vô Phong thấy nàng giùng giằng lợi hại, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu.
Hoa Nhiễm nghe trong giọng nói uy hiếp, tức giận, liền yên tĩnh lại, "Vậy ta nhịn một chút, chỉ nhịn một chút, lần sau gặp được bọn họ, ngươi phải giúp ta báo thù".
Nguyệt Vô Phong đồng ý, "Được, được, được, lần sau để mặc ngươi, ta sẽ không ngăn ngươi" Phía sau còn có một câu hắn không nói, bằng ba người kia, hai yêu một độc Nữ, tùy tiện thế nào cũng có thể làm cho ngươi khóc.
Con Thỏ nhìn thấy nàng thuận theo, thì được đằng chen lấn đằng đầu, tiếp tục cười nhạo nàng, "Ơ, đóa hoa nhỏ này chưng diện miễn cưỡng không có khó coi nha, trước kia bộ dáng xấu xí, aiz, thê thảm không nỡ nhìn, không biết tại sao Nguyệt huynh lại coi trọng vậy?"
"Ngươi. . . . . ." Chân Hoa Nhiễm sắp đá ra, lại nhìn thấy trên tay con thỏ xuất hiện một phần quà tặng, "Phần quà này là nương tử của ta bảo ta đưa, là nàng tự tay điều chế, nói là thuốc thượng hạng . . . . . ., dành cho hai người tân hôn, vật này để tán tỉnh tốt lắm"
Khóe môi Xích Đồng nhẹ nhàng nâng lên, phong cách trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt kia dịu dàng hơn so với trước.
Nguyệt Vô Phong đã hiểu được ý tứ trong đó, mặt không đổi sắc, thu nhận, "Cám ơn".
"Không cần khách khí"
Hoa Nhiễm liếc mắt nhìn ánh mắt khiêu khích của Xích Đồng, vừa liếc nhìn con thỏ nịnh nọt, sau đó lại nhìn Tiền Bạo chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát, trợn trắng mắt nói, "Chồn chúc tết gà, không yên lòng."
Xích Đồng lên tiếng, "Ngươi là Gà sao?"
"Hoa hoa tính trẻ con, có thể có chút hiểu lầm, ta xin lỗi" Nguyệt Vô Phong hướng bọn họ gật đầu, ngăn Hoa Nhiễm lại, chỉ cảm thấy không thể đối đầu với mấy người, tiếp tục như vậy nữa, chuyện có chút khó khăn.
"Tính trẻ con cũng tốt, rất nhiều đứa bé hình dáng nhỏ thó, đứa bé cũng có thể chậm lớn một chút" con Thỏ liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, vễnh vễnh môi, trên khuôn mặt gầy teo biểu hiện rất phong phú, luôn vô ý làm cho người ta buồn cười.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, mọi người đang chờ các ngươi mời rượu đấy." Một tiểu nha đầu chạy tới, sau khi nhìn thấy con Thỏ, Xích Đồng, Tiền Bạo rõ ràng ngẩn người, không biết là vì bị sắc đẹp ba người bọn họ hấp dẫn, Hay ngạc nhiên tại sao nơi này đột nhiên xuất hiện ba người.
"Tốt, chúng ta lập tức đi qua" Nguyệt Vô Phong nói.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian